Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh
Quả là một cảm giác kỳ quặc khi bản nhạc Smell Like Teen Spirit của Nirvada vang lên ở cảnh giới thiệu Râu Đen. Nhưng giai điệu của nó, được hát lên bởi hàng ngàn công nhân đào mỏ ở Neverland, sẽ khiến nhiều trái tim đập rộn ràng trong khoảnh khắc hoành tráng diễm lệ, điều mà đạo diễn Anh Joe Wright làm rất tốt ở bản chuyển thể Pan năm 2015.
Rất dễ hiểu vì sao Pan sẽ là bộ phim gây chia rẽ giữa khán giả và giới phê bình nhất trong năm nay. Khác với bom xịtFantastic Four, mà mọi người đều gật đầu khẳng định độ dở, thì chất lượng của Pan hoàn toàn vượt trội. Joe Wright đưa người xem vào hành trình quá khứ, một prequel trước câu chuyện gốc của nhà văn J. M. Barrie, kể lại nguồn gốc mà từ đó Peter trở thành thủ lĩnh của đám nhóc mồ côi ở Neverland. Một hành trình ngập đầy các màn hành động tốc độ cao, hình ảnh tưởng tượng huyền ảo rực rỡ, cũng như nhiều điều mới lạ được sáng tạo nên trong tình tiết.
Trong cả quyển sách và các bản phim về Peter Pan, xuất xứ của Cậu Bé Bay chưa bao giờ được tiết lộ. Cậu từ đâu đến? Vì sao cậu lại chọn trở thành trẻ con mãi mãi? Hoặc nguồn gốc mâu thuẫn giữa Pan và Hook, có thể là những điều từng gợi lên trong tâm trí khán giả. Nhưng không ai trả lời, kể cả nhà văn Barrie. Họ phải tự tưởng tượng, và điều đó càng tăng thêm sự kỳ ảo cho câu chuyện. Wright là người đầu tiên muốn trả lời nó, như một món quà dành tặng cậu con trai.
Bối cảnh phim đặt ở Luân Đôn vào những năm thế chiến thứ Hai, và Peter (Levy Miller) là cậu bé sống trong trại trẻ mồ côi cùng nhiều cậu bé khác. Cậu luôn muốn tìm hiểu nguồn gốc của mình, nhưng bị ngăn cản bởi bà chủ trại trẻ hung dữ và dường như đang bán đi những đứa trẻ để kiếm tiền. Một đêm nọ, Peter choàng tỉnh giấc và thấy cậu cùng bạn bè đang bị “bắt” đi. Nhưng không phải bởi những gã tội phạm bình thường, mà là các... cướp biển. Họ đưa chúng lên một con tàu cướp biển thực thụ, nhưng bay lơ lửng trên không trung. Con tàu nhanh chóng bay qua những tầng mây và đến một hòn đảo lạ lùng, chính là vùng đất Neverland truyền thuyết.
Ở đó, trong tiếng vỗ tay reo hò của hàng ngàn công nhân hầm mỏ, Peter được diện kiến Râu Đen (Hugh Jackman), người đang thống trị vùng đất này. Hắn ta bắt tất cả họ làm việc để tìm kiếm các mảnh “bụi tiên” bé nhỏ mà không ai rõ để làm gì. Nhưng từ lâu, đã có lời tiên tri về một cậu bé biết bay sẽ đến và lật đổ hắn, lan truyền trong khắp mọi thung lũng rừng sâu ở Neverland, nơi có các bộ lạc vẫn đang kiên cường chống lại bè lũ cướp biển.
Pan là một bộ phim không dành cho những người yêu mến tác phẩm gốc, thường là những đứa trẻ ở Anh và Mỹ. Những thế hệ đã lớn lên cùng quyển sách hay bản phim hoạt hình năm 1953 của Disney. Dễ hiểu vì sao giới phê bình đang mặt nặng mày nhẹ với bộ phim, bởi Pan của Joe Wright không hề mang đến cảm giác gắn liền với Peter Pan của họ. Nếu như tinh thần gốc của tác phẩm, nằm ở sự huyền ảo ma thuật về vùng đất luôn lấp đầy trí tưởng tượng của mọi đứa trẻ. Một vùng đất chúng không bao giờ phải đối mặt với việc lớn lên để có thể mãi vui chơi, và đặt ra câu hỏi về việc giá trị của sự trưởng thành cũng như nỗi nuối tiếc với thời thơ ấu. Thì Pan của Joe Wright không hề có tinh thần ấy. Thay vào đó, là một phiên bản hành động cháy nổ ngợp mắt, mà khởi đầu bằng việc Peter, thuyền trưởng Hook và công chúa Tiger Lily cùng nhau chống lại âm mưu thâm độc của Râu Đen.
Rõ ràng Pan sẽ không thể làm hài lòng khán giả phương Tây, đúng với cảm giác như các fan hâm mộ Attack On Titan phản ứng với bản điện ảnh cách đây không lâu. Nhưng đối với khán giả Việt, hầu hết tuổi thơ gắn bó với các câu chuyện cổ tích Tấm Cám, Sọ Dừa, hơn là Peter Pan hay Phù Thủy Xứ Oz, họ sẽ không cảm thấy khó chịu. Các cảnh hành động của Pan thực sự được làm rất chắc tay, cực kỳ hoành tráng, ngay từ trường đoạn “đua thuyền” đầu tiên, đầy lôi cuốn và hấp dẫn. Cũng như vùng đất Neverland khi xuất hiện sẽ khiến họ trầm trồ bởi vẻ đẹp và óc sáng tạo của Joe Wright. Phần hình ảnh của Pan xứng đáng được khen ngợi, có lẽ phải đạt điểm 9, đầy màu sắc sặc sỡ nhưng rất dễ chịu, có phong cách riêng, và các hiệu ứng máy tính được xử lý gọn gàng, ấn tượng. Đôi lúc, ông khiến người xem nhớ đếm cảm giác lần đầu tiên xem Avatar vào năm 2009, cùng mức độ choáng ngợp tương tự.
Tách biệt hoàn toàn với câu chuyện gốc, chất tình cảm chính của phim tập trung vào hành trình tìm mẹ của Peter, và mối quan hệ của cậu với Hook, một chàng trai trẻ cùng chung hầm mỏ. Chúng ta đều biết Hook sẽ trở thành thuyền trưởng “tay móc”, kẻ thù không đội trời chung của Pan trong tương lai, và đó là điểm gây tò mò. Làm thế nào từ những người bạn lại trở thành kẻ thù? Tuy nhiên, đó không phải là câu hỏi được trả lời ở bộ phim này, hoặc phần phim này. Hook, do Garret Hedlund thủ vai, là nhân vật thú vị và hài hước nhất trong phim. Trái với truyền thống, Hook trong phim sẽ khiến người xem yêu mến hơn là ghét bỏ, và Hedlund thể hiện được cả mặt tốt và mặt xấu trong nhân vật để phát triển ở tương lai. Công chúa Tiger Lily của nữ diễn viên Rooney Mara cũng không hề gây thất vọng, dù ban đầu tạo ra tranh cãi dữ dội bởi trong truyện cô có nguồn gốc da đỏ, còn Mara là người da trắng.
Nhưng để lại nhiều ấn tượng nhất, là Râu Đen của Hugh Jackman. Với tạo hình có phần gợi đến nhân vật Jean Valjean trong Les Miserable, nhưng có lẽ nhiều người sẽ không nhận ra anh, bởi màn vào vai quá tốt nhân vật cướp biển huyền thoại. Nếu Hook là người thú vị nhất, thì Râu Đen là kẻ đáng theo dõi nhất, với cả sự kỳ quặc như màn xuất hiện đầu tiên lẫn chất hài duyên dáng được duy trì suốt thời lượng. Dù hơi đáng tiếc rằng phần tâm lý và nỗi đau của hắn không được đào sâu hơn.
Trong khi các nhân vật phụ đều hoàn thành tốt phần việc, thì màn ra mắt của Levy Miller không quá thuyết phục. Cậu bé đã được lựa chọn từ hàng ngàn đứa trẻ bốn quốc gia Anh, Mỹ, Canada và Úc, có bề ngoài dễ thương dễ nhìn, pha chút tinh quái, nhưng diễn xuất chưa được mềm mại và hơi thiếu khí chất. Đặc biệt nếu so sánh với Jeremy Sumpter ở bản phim năm 2003, dù bộ phim không hẳn được đánh giá cao, nhưng Sumpter vẫn được khen ngợi ở đôi mắt đượm buồn sâu thẳm và sự cuốn hút tự nhiên. Do đó, các cảnh lắng đọng của Pan chưa đủ sức để khiến người xem xúc động như mong muốn.
Nếu là một bộ phim kế thừa các tác phẩm gốc, thì có thể nói Pan của Joe Wright đã đi lạc khỏi không khí và tinh thần chung, nhưng là một cách cố ý. Joe Wright chỉ có chủ định làm một phim phiêu lưu dành tặng con trai, và dành tặng cho trẻ em nói chung, đúng như lời đề ở phần credit rằng “dựa trên các nhân vật của J. M Barrie” chứ không phải chuyển thể. Nghĩa là tách biệt với tác phẩm gốc. Và vẫn là một phim đáng xem, nếu không nói là thuộc dạng hay ở thể loại hành động phiêu lưu, đối với khán giả Việt. Và chắc chắn không phải “thảm họa” như các trang bình luận nước ngoài đang thể hiện.
Hotel Transylvania 2: Hay Hơn và Hài Hước Hơn Phần Đầu Tiên
Maze Runner The Scorch Trials: Hoành Tráng Hơn Và Chạy Nhiều Hơn!
The Man From U.N.C.L.E: “Đặc Sản” Điệp Viên Và Thời Trang Kiểu Cũ