Tra cứu lịch chiếu và đặt vé siêu nhanh
Kẻ phản diện trong Avengers 2: Age of Ultron, thực chất không phải là Ultron như được ghi ở tựa đề, mà là Tony Stark. Gã tỉ phú này là minh chứng cho sự phức tạp về tâm lý nhân vật đã được đẩy cao ở phần 2 của Biệt đội siêu anh hùng – một phần phim nghiêm túc hơn, có chiều sâu hơn, mang đến trải nghiệm hoành tráng hơn hẳn phần đầu tiên, dù vẫn còn nhiều thiếu sót và nhược điểm.
Cần phải hiểu rằng, nhiệm vụ của đạo diễn Joss Whedon ở bộ phim này là vô cùng nặng nề. Age of Ultron, có phần khổ sở hơn hẳn phần giữa của các “phim bộ ba” khác, vừa phải có một lớp nền vững chắc bao gồm việc giới thiệu các nhân vật cho phần 3 (được thông bao sẽ chia thành 2 phần nhỏ công chiếu vào hai năm 2018, 2019), vừa phải gánh thêm việc xây dựng mâu thuẫn cho Captain American 3: Civil War. Đây là lúc mô hình “Vũ trụ điện ảnh” giúp Marvel hái ra tiền những năm qua bắt đầu lộ nhược điểm. Sự chồng chéo giữa các phim riêng lẻ và tập hợp đang dần trở thành những sợi xích bó chân các nhà biên kịch, mà nếu không khéo léo xử lý, có thể dẫn đến một sự sụp đổ hàng loạt. Như sự sụp đổ của tổ chức S.H.I.E.L.D ở cuối phim Cap 2: The Winter Soldier.
Sự sụp đổ đó là nguyên nhân dẫn đến những mâu thuẫn chính trong Avengers 2. Mở đầu phim, biệt đội Avengers sau khi tản mác đã phải tập hợp lại để tấn công căn cứ cuối cùng của tổ chức Hydra, do Strucker cầm đầu. Strucker đang nắm giữ quyền trượng của Loki, thứ chứa đựng một viên ngọc với sức mạnh bí ẩn và to lớn. Song song đó, hắn cũng sở hữu một sức mạnh mới với các Cường Thể (Enhance) – những con người có được sức mạnh siêu nhiên nhờ thí nghiệm sinh học – cụ thể là hai anh em nhà Maximoff (vai vế thay đổi so với trong truyện). Người anh Pietro có được tốc độ siêu phàm, trong khi cô em Wanda có thể điều khiển suy nghĩ kẻ thù và thay đổi thực tại.
Năng lực của Wanda là cực kỳ nguy hiểm. Dù cuộc chiến kết thúc với phần thắng thuộc về Avengers, thì cô ta đã kịp gieo vào mỗi thành viên những ám ảnh và sợ hãi từ trong sâu thẳm tâm hồn họ. Đó cũng là chiều sâu mà Whedon hứa hẹn về các nhân vật. Là sự lạc lõng của Captain America giữa thế giới hiện đại cũng như sự nghi ngờ của anh đối với những cuộc chiến. Là mặc cảm về trách nhiệm của Thor với sự sống còn của thần dân ở Asgard. Là quá khứ có phần bi thương được hé lộ của Black Widow và nỗi sợ hãi chính mình của Bruce Banner, hay Hulk. Suốt chiều dài phim, họ đều phải đối mặt với những giằng xé nội tâm và tìm kiếm một câu trả lời. Tuy nhiên, không có giằng xé nào mang đến hiểm họa nhiều bằng Tony Stark. Dù anh ta có câu trả lời sớm nhất.
Stark là nhân vật có cốt truyện hấp dẫn và thú vị nhất biệt đội siêu anh hùng, không phải chỉ bởi sự hài hước hay tính cách phóng khoáng, mà là ở xuất thân và sự phức tạp trong tính cách. Khác với các siêu anh hùng trong đội, với những nỗi sợ hãi trong quá khứ hoặc trách nhiệm bên ngoài, Stark là người phải sống chung với chúng từ bên trong, ngày này qua ngày khác. Anh ta luôn phải lo sợ cho sự sống của mình bởi có một trái tim chạy năng lượng, và bị chấn động tâm lý sau khi nhìn thấy đội quân ngoài hành tinh cuối phim Avengers phần đầu. Một mặt, Stark nghi ngờ về sức mạnh của chính mình và của cả đội. Mặt khác, anh cảm thấy mệt mỏi với gánh nặng bảo vệ thế giới. Khi S.H.I.E.L.D sụp đổ, nhân loại mất đi một lá chắn vững chắc, và gánh nặng đó nhân lên gấp bội. Stark bị ám ảnh với ý nghĩ tạo ra một thực thể quyền năng có thể đảm đương công việc đó, thay thế tất cả các siêu anh hùng để đảm bảo hòa bình. Một quyết định vô trách nhiệm và ngây ngô, nhưng dễ hiểu.
Joss Whedon đã quyết định loại Hank Pym ra khỏi kịch bản, dù “Người Kiến” mới là nhân vật tạo ra Ultron trong bản comic. Ông không có cách nào khác, sợi xích phim tập hợp đã trói chân ông. Nhưng nhờ đó, cốt truyện trong Age of Ultron trở nên tập trung hơn. Sau khi sở hữu sức mạnh viên đá từ quyền trượng, Stark đã thuyết phục được Banner cùng tạo nên Ultron, một người máy với trí thông minh và sức mạnh vượt trội. Nhưng sau khi suy tính, nó quyết định rằng cách duy nhất để có hòa bình là tiêu diệt tất cả loài người. Ultron tìm đến anh em nhà Maximoff cùng thực hiện âm mưu xóa sổ nhân loại.
So với các loạt phim khác, chủ đề của loạt Avengers cho đến trước Ultron, có phần trẻ con và nhẹ ký hơn. Loạt phim này, với mức độ hoành tráng và sử thi vượt trội, lại thiếu đi những mâu thuẫn và xung đột đủ sức tạo nên chiều sâu. X-Men của Fox (vốn mua lại bản quyền từ chính Marvel), là loạt phim có tiềm năng phát triển nhất hiện tại, với bức tranh ẩn dụ về nạn phân biệt chủng tộc, nạn diệt chủng, đang đi đúng hướng với hai phần làm lại xuất sắc. Nhưng xuất sắc nhất ở thể loại này là Watchmen năm 2009, dù chỉ là phim đơn, dựa trên bộ comic duy nhất được vinh danh trong Top “100 tiểu thuyết hay nhất” của tạp chí Time. Avengers, cũng như các phim khác của Marvel thường chỉ đưa vào những kẻ phản diện một màu, nhàm chán, thiếu mục đích, chỉ để làm nền cho các đại cảnh hành động. Nhưng Whedon đã quyết định thay đổi, khi biến Ultron trở thành di sản của Tony Stark hay Iron Man, mở đầu cho sự thay đổi về phía tiêu cực của nhân vật này.
Nếu chỉ xét trên bình diện cá nhân, thì Ultron vẫn là một kẻ phản diện mờ nhạt. Không thể hiện được “nỗi đau” hay có bất kỳ điều gì lý thú như Whedon từng hứa hẹn. Sức mạnh của con Robot này cũng không quá “khủng” và không tạo ra nhiều nỗi sợ hãi như được chờ đợi. Thậm chí Ultron còn kém ấn tượng hơn cả gã khủng bố do Andy Serkis thủ vai. Nhưng khi nhìn nhận nó là “mặt tối” của Tony Stark, và kẻ phản diện thực sự là nội tâm của Stark, Ultron trở nên có sức liên kết. Avengers 2 vẫn là trận chiến chủ đạo của Iron Man, anh ta chiến đấu với chính mình, Ultron chỉ là thực thể cho suy nghĩ đen tối của bản thân. Stark, như những quả bom đề tên mình đã giết chết cha mẹ anh em Maximoff, không thể phủ nhận tội ác anh ta đã gây ra. Không trực tiếp, nhưng bằng các công nghệ vũ khí anh ta đã bán. Nhưng thay vì tiếp tục chiến đấu để đề bù, hay xem “sức mạnh là trách nhiệm” (như Spider Man), Stark muốn thối lui, muốn bỏ chạy. Ở phần này, anh ta đã trở nên có một chút đáng ghét đối với người xem.
Ngược lại, với các siêu anh hùng khác, Avengers 2 giống như một bài ca tôn vinh họ. Đặc biệt là hai người hùng bị Marvel “ghẻ lạnh” nhất (không có phim riêng và ít đóng vai trò quan trọng), là Hawkeye và Black Widow. Chúng ta sẽ biết được quá khứ bi thương, và ý nghĩa cái tên “góa phụ đen” của Natasha Romanoff, cũng như diễn biến chuyện tình của cô với Banner. Nhưng nổi bật thật sự là Haweye. Trong số các anh hùng bị Wanda tác động, Haweye là người ít bị ảnh hưởng nhất, bởi anh là người vững vàng nhất. Phim sẽ tiết lộ về cuộc sống riêng của anh và thể hiện sức ảnh hưởng rõ rệt của nhân vật này lên biệt đội Avengers. Nếu Captain là thủ lĩnh tinh thần bởi cả sự cương trực và hình ảnh đẹp trước công chúng, Iron Man là thủ lĩnh trong chiến trận bởi đầu óc tính toán, và đôi chút liều lĩnh cũng như khả năng sử dụng các công nghệ tiên tiến, thì Hawkeye là một người anh cả, một người bọc hậu, người hỗ trợ đáng tin cậy. Anh là người đứng ra hòa giải các xung đột, kết nối các thành viên vốn rất khác biệt bằng sự điềm tĩnh và óc quan sát sắc bén (như chim ưng) của mình. Hawkeye là linh hồn và sự cân bằng của cả đội. Nhưng khi anh nói về trận chiến như “dự án cuối cùng”, người ta có quyền nghi ngờ rằng đây sẽ là lời chia tay mà Marvel sắp sẵn cho nhân vật vốn không có nhiều fan yêu mến này.
Dù vậy, việc phải tập trung vào quá nhiều nhân vật đã dẫn đến việc cảm xúc bị pha loãng và không thể dàn trải đồng đều cho tất cả, điều vốn không thể tránh được. Whedon đã rất cố gắng để dành khoảng trống cho các nhân vật, nhưng không thể tạo ra những khoảnh khắc lắng đọng thật sự ở bất kỳ nhân vật nào. Để rồi tạo ra cảm giác thiếu trọn vẹn, không được đầy đặn về cảm xúc như khi xem đoạn kết Furious 7. Phần hành động vẫn là điểm nhấn đáng chú ý, được thực hiện rất chắc tay và khá thỏa mãn. Avengers 2 vẫn là phim đáng xem ở rạp nhất, không có lý do gì để từ chối bữa tiệc cháy nổ thịnh soạn đã “đốt” của Marvel hết 250 triệu đôla. Dù là siêu anh hùng, nhưng các cảnh chiến đấu của Avengers tạo ra được cảm giác chân thực, có kỹ thuật và sự phối hợp giữa các nhân vật, có đổ máu và kịch tính. Mức độ hoành tráng cao hơn hẳn phần đầu tiên, và kích động hơn hẳn. Tuy nhiên, phải nói rằng dù mang đến nhiều sự hài lòng, các đại cảnh hành động trong phim không còn sự “choáng ngợp” như từng có, bởi lẽ khán giả đã quen với kiểu siêu phẩm này. Whedon mang đến cho người xem những gì họ chờ đợi, chứ không phải là những bất ngờ khiến họ thích thú. Một điểm cộng nữa là những màn đối đáp hài hước thông minh xen kẽ được thực hiện khá tốt trong phim, và những tình huống gây cười khá duyên dáng.
Đôi chút hụt hẫng của Age of Ultron lại đến từ điều khác, điều mà họ chưa tạo ra được: một không khí đen tối thật sự, như đã có trong các trailer đầy hứa hẹn. Xu thế của các phim siêu anh hùng đang thay đổi. Một thập kỷ qua là thời điểm cho những màn xuất hiện hoành tráng, nhưng bây giờ là lúc cần phải tập trung vào sức nặng, vào thông điệp, vào sự chân thực và có phần nghiêm túc hơn. Chúng ta trông chờ vào các xung đột dữ dội hơn trong nội bộ Avengers, như khi theo dõi trận chiến giữa Hulk và Iron Man. Chúng ta trông chờ vào những thất bại nặng nề và bi thương hơn, như hình tượng chiếc khiên vỡ nát của Captain America. Chúng ta trông chờ vào một không khí đặc quánh của ngột ngạt và sợ hãi, như từng có trong Watchmen. Đó là những điều Avengers chưa thể mang lại. Whedon vẫn chỉ dừng mọi thứ ở mức an toàn, an toàn đến mức phải thở dài khi chứng kiến toàn bộ người dân ở Sokovia được cứu sống trong lửa đạn dữ dội, không một vết xước, và vẫn phải có những cảnh chọc cười trong quá trình này. Charles Xavier cũng từng cứu được một hạm đội trong đoạn kết của X-Men: First Class, nhưng hoàn toàn thuyết phục và có sự trả giá. Sự trả giá duy nhất của Avengers 2 đến từ một nhân vật khác, mà phần nhiều do bản quyền với hãng Fox, hơn là phù hợp theo diễn tiến và không khí phim. Avengers vẫn là phần phim “dành cho tất cả mọi người’, dễ xem, dễ chịu, và thoải mái khi bước ra khỏi rạp, nhưng với những người thật sự yêu mến và từng đọc qua bản truyện tranh của Stan Lee (vẫn có mặt trong một vai cameo và dễ nhận ra hơn hẳn), phần phim này vẫn ở dưới quá xa so với kì vọng.
Di sản thực sự mà Whedon để lại (ông đã phát biểu trong một cuộc phỏng vấn rằng sẽ không làm tiếp phần 3) là một chủ đề phù hợp, thông qua nhân vật Iron Man và cuộc chiến “sáng-tối” của anh ta trong Avengers 2. Chủ đề đó là ảo tưởng về hòa bình mà Stark và Ultron theo đuổi, cùng với sự ra đời của Vision, đưa đến sự phức tạp cần có để phát triển ở những phần sau. Con người, giống loài yếu đuối cần được bảo vệ, đang dần trở thành thứ phải tiêu diệt để có hòa bình. Kingsman hồi đầu năm đã đề cập đến, giờ là Ultron, và đó vẫn luôn là yếu tố chính trong các mâu thuẫn của X-Men, và sắp tới là Batman v Superman. Các thế giới siêu anh hùng đang ngày càng xích lại gần nhau hơn, sức hấp dẫn và thách thức cũng đến từ yếu tố này. Vấn đề là, Marvel và các đạo diễn kế tiếp có dám thể hiện nó theo cách mạo hiểm hơn nhưng mở ra nhiều tiềm năng hơn, đồng nghĩa với việc mất đi đôi chút doanh thu, hay vẫn đảm bảo mọi thứ vẫn vừa vặn và dễ dàng như họ vẫn làm.
Nhưng trước khi đến với phần 3 để trả lời câu hỏi đó, cộng với việc làm thế nào Marvel xử lý vũ trụ điện ảnh ngày càng bành trướng của mình, một điểm yếu đang được lộ diện trong công thức gần như hoàn hảo của họ (tổng cộng 24 thành viên sau này, chỉ tính riêng từng phim nhân vật riêng lẻ đã là con số khổng lồ), thì Avengers 2: Age of Ultron vẫn là một phần phim đáng thưởng thức. Chính xác mà nói, hiện tại không có bộ phim nào xứng đáng bỏ tiền ở rạp hơn Avengers (và các phim của Christopher Nolan), để cảm nhận đầy đủ sự tuyệt vời của rạp chiếu bóng, để thỏa mãn các giác quan nghe nhìn ở mức độ cao nhất. Đó là điều khán giả luôn tìm kiếm trong mỗi mùa hè, và Hollywood, hay ở đây là Marvel, luôn biết cách để không bao giờ làm họ thất vọng, với đẳng cấp riêng của mình.